"Mục tiêu của em là toàn team sẽ được ngủ ít nhất ba tiếng trong đêm trước sự kiện".
Nghe đơn giản nhưng với nghề làm giải giấc ngủ đêm hôm đó rất xa xỉ.
Mỗi khi kết thúc race nào đó thì điện thoại mình toàn ảnh các bản giấy sửa tay chi chít chữ, ảnh POSM hoặc ảnh các loại sản phẩm setup trên đường.
Mình thường không cố tình chụp để lưu lại hay gì đâu, đa phần mình chụp vì cần làm gì đó hoặc cần nhắn cho ai đó trong các phần việc liên quan đến race nhiều hơn.
Hôm nọ anh Hưng hỏi về cách vận hành và mở một công ty làm giải, ngồi kể anh nghe thì mình nhận ra mình đang nhìn lại cả một cuộc hành trình của việc đến với nghề. Dong dài lắm về việc làm sao để làm tốt hơn, là sao để nhiều người biết đến hơn, làm sao để to hơn. Mình nói với anh là mình có nghĩ nhưng mình không trăn trở, mình tin là nó cần thời gian. Chỉ cần mình và team của mình lựa chọn được "chất" riêng thì dù có ra sao chỉ cần "được làm" thì bọn mình đã thấy sướng rồi. Niềm vui khi được tự chủ lựa chọn giá trị cho riêng mình là không đong đếm được.
Năm năm qua mình đã đi qua nhiều sự chê trách, hờn dỗi thậm chí là quay lưng không muốn gặp lại. "Bọn em cảm tính quá, bản năng quá, thiếu chuyên nghiệp, ao làng,..." Mình đón nhận mọi sự chê trách nhưng mình không đồng tình với tất cả. Mình đã trải nghiệm để hiểu mình và nhận biết được rằng trong trăm ngàn người mình gặp, mình cần lắng nghe ai, mình cũng biết việc chọn lựa nhau là từ hai phía.
Không nên cưỡng cầu.
Mình vẫn luôn tin rằng không chỉ mình mà những người đồng đội kề vai sát cánh bên cạnh mình đã làm tốt nhất tại thời điểm đó rồi. Với mình, từng người mặc đồng phục ra đường hôm ấy cũng chính là mình. Và mình sẵn sàng thay họ đón nhận mọi cảm xúc của bất kỳ ai có mặt tại sự kiện.
Chợt nhớ có lần nào đó cách đây 3 năm Minh cũng hỏi mình mục tiêu ba năm, năm năm của em với nghề này là gì? Khi đó mình đã nói mình chưa từng nghĩ tới, mình cứ thế bước đi mà thôi. Còn yêu sẽ còn đi tiếp. Và bây giờ mình vẫn thế. Quả thật, mình vẫn cứ thế mà đi thôi.
Mình không phải là không có kế hoạch gì, mà ngược lại, mình nhận thức rõ ràng mình muốn gì. Chỉ là mình cho rằng "kế hoạch không phải là thứ nhất nhất phải theo, nếu từ bây giờ mình đã biết 3 năm sau mình là ai ra sao làm gì thì cuộc đời có còn gì thú vị nữa. Chưa kể kế hoạch là thứ chưa xảy đến, mình không muốn nó ràng buộc mình, với mình lập kế hoạch là để yên tâm và sẵn sàng đón nhận những thay đổi. Mình tin chỉ cần mình có định hướng, mình chọn được giá trị mình sẵn sàng theo đuổi thì dù thay đổi là gì đi nữa mình vẫn luôn "đúng kế hoạch tại thời điểm mình chấp nhận thay đổi".
Khi nào một race gọi là hoàn tất?
Khi tất cả (không chỉ vận động viên mà cả tình nguyện viên và những ai liên quan) đều an toàn về đích và khi chuyến xe tải cuối cùng được đóng cửa gọn gàng, quay đầu nhìn lại không còn dấu vết của giải chạy nữa, với mình đó mới là hoàn tất.
Và hôm nay #TMGHADM đã hoàn thành. ❤
Diễm Diễm
Giám đốc đường đua của Race Jungle