Đây là câu chuyện mà anh Đặng Đức kể về quá trình đến với chạy bộ và hình thành Race Jungle, một cái tên đang ngày càng quen thuộc ở Việt Nam với những giải chạy kỳ lạ và cuốn hút! Từ lúc hình thành, trải qua những giai đoạn thăng trầm, đi qua 3 năm “ngồi im” vì dịch Covid-19 không thể nào quên và những giải chạy ở những cung đường “sao mà đẹp thế”...
Tôi bắt đầu với chạy bộ từ đúng 10 năm trước. Khi đó, từ một khoảng thời gian liên tục đau đầu, đau lưng vì công việc văn phòng vừa áp lực, lười vận động. Ở tuổi 29, tôi còn gặp đủ thứ bệnh tật khác, hở ra là ho là sốt, cân nặng chỉ 76kg nhưng nhìn như 90 cân vì kiểu béo bệu. Tôi bắt đầu cố gắng tìm một môn thể thao “ăn liền” để tập.
Từng thử chơi cầu lông, đá bóng, bóng bàn hoặc đi bơi, nhưng nó quá lích kích đối với tôi, tôi nghĩ đến chạy bộ (anh Đăng Đức)
Một đôi giày bata mua của hãng giày Thượng Đình đã khá lâu rồi, về cơ bản, nó quá rẻ luôn coi như không đáng kể, tôi cũng có nhiều áo phông và quần đùi, vậy là nghĩ sao làm vậy, tôi rủ ngay bạn bè của tôi trên facebook cùng đi chạy quanh Hồ Tây vào một ngày cuối tuần, tất cả đều từ chối. Và tôi lên đồ, đi chạy một mình.
4 tiếng đi bộ quanh Hồ tôi nghĩ ngợi về đủ thứ, về cuộc đời mình, thứ mình đang làm, ý nghĩa của nó cũng nhưng đau đớn đang mỗi phút một tăng lên trên đôi chân, trong khi đi mãi đi mãi mà chưa thấy tới điểm bắt đầu của vòng hồ. Cảm tưởng tôi phải đi được tới tận 20km rồi ấy! Cuộc chạy kết thúc trong đau đớn, như chính cuộc đời mình đang đau đầu với đủ thứ việc không mang lại hạnh phúc gì cho tôi vào lúc này.
Cuộc chạy đó chẳng mang lại lợi ích gì về mặt sức khỏe, tinh thần cả, tôi nằm liệt 2 ngày vì ê ẩm, thề không bao giờ chạy chọt gì nữa, đồng thời cũng ném luôn giày chạy hôm đó vào sọt rác vì quá hôi hám.
Nhưng 8 ngày sau, tôi lại đeo một đôi giày khác lên đường, lần này quyết tâm sẽ đi hết vòng hồ dưới 3 tiếng. Chỉ 1 giờ sau, tôi “đụng tường” với đôi chân mất hoàn toàn cảm giác (chú thích: thuật ngữ chỉ sự kiệt sức của đôi chân khi chạy bộ, người bị đụng tường sẽ gần như không thể nhấc nổi chân lên và thường lăn đùng ra đường chạy mặc dù vẫn đang tỉnh táo), phải ngồi bệt ở vỉa hè và vẫy taxi đi về. Nhưng sốc nhất chính là việc đúng tối hôm đó, khi “nghiên cứu mạng xã hội” tôi phát hiện có một nhóm những người thích chạy bộ đường dài, với quãng đường hàng chục km mỗi lần, và thời gian thì nhanh không tưởng.
Tôi nhìn lại một lượt, xung quanh tôi, toàn những người giống như tôi, yếu đuối, ảo tưởng, độc hại, bị cuộc sống cuốn đi không thương tiếc…
Chỉ trong vòng 1 năm, tôi quyết định bỏ gần như tất cả những việc mình đang làm, chỉ còn lại những công việc mang lại sự tích cực, niềm vui và kể cả sức khoẻ. Tôi kết bạn mới, rủ nhau đi chạy, rủ nhau làm những việc ngu ngốc bào mòn thể lực, tôi giao tiếp với nhiều người hơn, đủ mọi tầng lớp và ngành nghề. Tôi tham gia cùng bạn bè 3 miền các cuộc đua hiếm hoi mà Việt Nam đang có. Và rồi một ngày, khi chẳng có gì để làm, tôi chợt cảm thấy cần làm gì đó “góp phần” vào thị trường chạy bộ cho anh em. Tôi xin vào làm cho các công ty tổ chức giải chạy, học hỏi ít nhiều kỹ năng tổ chức sự kiện và lục tung cả cõi mạng lên để tìm kiếm các kiến thức ít ỏi trong vấn đề chuyên môn. Tôi thân hơn với các nhóm hợp gu, thường xuyên giao lưu và cảm thấy cuộc đời, công việc mình sang một trang khác.
Và 1 trong các nhóm bạn đó đã cùng tôi lập ra một công ty tổ chức giải chạy bộ. Nhưng đó chưa phải là Race Jungle như mọi người vẫn biết.
Cuối năm 2016, công ty BPM Việt Nam ra đời, và chỉ nửa năm sau, chúng tôi tổ chức một giải chạy đường núi ở Tam Đảo. Giải không thành công lắm, nhưng chúng tôi được động viên khá nhiều. Nhưng với những mâu thuẫn khó mà giải quyết được, vài tháng sau đó, chúng tôi giải thể công ty! Khi đó, rất nhiều người đã gọi tới tôi và đề nghị tổ chức một giải chạy ở địa phương họ. Tôi lên đường gặp họ để nói rằng công ty chúng tôi đã giải thể và sẽ không có giải chạy nào sắp được tổ chức đâu!
Nhưng rồi một chuyến đi đã làm tôi thay đổi!
Đầu tháng 12, tôi được mời lên khảo sát ở Đồng Văn, lần đầu tiên đi xe giường nằm tới Hà Giang rồi sau đó đi cùng một xe khách từ thành phố Hà Giang lên tới thị trấn Đồng Văn, chiếc xe khách đó rõ ràng là để chờ hàng, có cả một bao tải gà vịt được đục một lỗ thò đầu ra thở ở cuối xe hôi hám và 1 cái cũi đựng 1 con lợn kêu ầm ĩ lên, chưa kể, dưới chân ghế ngồi toàn những bao tải đồ, tôi không thể ngồi thẳng thớm được mà phải liên tục co duỗi khổ sở, những người trên xe cứ như ở một thế giới khác, nói chuyện với nhau bằng thứ tiếng mà tôi không hiểu…
Tôi thầm nghĩ, thời đại nào rồi mà vẫn còn những chuyến xe y như trên phim thế này. Tưởng lên được xe chịu đựng gà vịt lợn mấy tiếng là xong, nhưng rồi, phần kinh khủng tiếp theo chính là con đường! Tay lái xe hình như chạy với tâm thế “không còn gì để mất” trên con đèo phải nói là đáng sợ nhất mà tôi từng gặp. Hoá ra tứ đại đỉnh đèo ở Việt Nam, mỗi đèo một cái “nhất”, vua đèo chính là đây, với danh mục nhất thuộc về lĩnh vực “nguy hiểm”. Tôi hết lắc sang trái, lại văng sang phải, đầu tôi quay cuồng, tôi nhắm tịt mắt cố gắng “dán” đầu mình vào hàng ghế ở trước, bên ngoài trời mù mịt, nhưng tốc độ và những cú cua cứ như thể lái xe thuộc đường từng mét một. Thi thoảng bên cạnh cửa sổ chỉ thấy một cái vực sâu hoắm!
Tại sao tôi lại ở đây? Rõ ràng tôi chỉ nói đãi bôi sẽ lên khảo sát, sau đó sẽ lấy lí do nọ kia rồi từ chối cơ mà, công văn từ chối thậm chí tôi có sẵn ở trong máy tính từ trước khi đi rồi. Làm sao phải khổ và chịu đựng thế này?
Đến nơi, tôi chọn bừa một cái khách sạn ở giữa thị trấn Đồng Văn, lăn ra ngủ một giấc sau chuyến xe đêm lăn lộn và chuyến xe vượt đèo lắc lư đến nôn mửa. Tối đến, tôi đi ăn và ngồi kể lể về chuyến đi xanh mặt với đám bạn bè và định hôm sau sẽ về sớm!
Sáng hôm sau, như thường lệ khi đó, tôi dậy và đi chạy một vòng lên mấy điểm được đánh giá nhiều sao trên bản đồ. Sau khoảng hơn 3km leo dốc tức cả ngực, tôi gặp một cảnh tượng làm tôi choáng ngợp.
Tôi từng chạy 100km ở Sa Pa, tôi từng đi dọc đường ven biển tới tận Đà Nẵng và nhiều lần đi vào rừng rú, leo nhiều đồi núi, nhưng chưa bao giờ trong cuộc đời, tôi được ngắm nhìn một khung cảnh hùng vĩ đến vậy. Nào những non xanh trùng điệp, nào những vách đá thẳng đứng, nào những đường lớn đường nhỏ người ta đào ra nối với một con đường đèo tuyệt đỉnh. Mãi sau đó tôi biết rằng hơn 60 năm qua người ta vẫn đang đào núi ra để tiếp tục hoàn thiện con đèo vĩ đại đó.
Và kìa, một dòng sông xanh, một thứ màu mà tôi chưa bao giờ được gặp kể cả trong sách vở, tivi hay thực tế, nó sâu hun hút hàng trăm mét ở dưới khe núi! Tôi ngồi ở giữa đèo, cứ thế nhìn mãi dòng sông cho tới khi lạnh cóng mới nhớ ra mình đang đi chạy.
Không thể chịu đựng được nữa, tôi chạy trở về khách sạn, thuê xe máy, đi một vòng để mặc cho tâm trí và con mắt của mình nó ngập trong khung cảnh của núi non Hà Giang. Tôi cứ vừa đi vừa dừng lại tìm đến giữa những khóm ruộng Tam Giác Mạch xinh đẹp, mọc trên núi đá đen. Tôi thưởng thức không khí cao nguyên khô cằn lạnh toát và chiêm ngưỡng những con người cứ say sưa đi lại xiêu vẹo khắp nơi ở nơi mà tôi đi ngang qua. Cuối ngày hôm đó, tôi đã hoàn toàn khác, tôi đã tìm ra việc mà tôi phải thực sự làm.
Tôi trở về, gọi điện cho những người bạn vẫn hay “rủ rê tôi cùng làm giải”, cả bọn lập tức thành lập một công ty để tổ chức sự kiện thể thao, bàn bạc về tên gọi công ty, nói về tương lai của những giải chạy sẽ định làm, sẽ làm ở đâu và là giải kiểu gì. 4 ngày sau, tôi cầm con dấu, đúng trong ngày thành lập, tôi ký tên, đóng vào công văn đề nghị tổ chức giải gửi lên Sở Văn Hoá Thể Thao Du Lịch Hà Giang.
Công ty Cổ phần Đường Đua Mới ra đời vào ngày 07/12/2017.
(còn tiếp)
Phần tiếp theo, một cơ duyên mang tôi đến một nơi được mệnh danh là Xứ Sở Thần Tiên, ngay trong lúc tôi và đồng nghiệp đang tiến hành thực hiện cuộc khảo sát ở nơi có nhiều núi cao nhất Việt Nam và chưa có kết quả gì, thế là tôi lái xe thẳng tới đó, giải đấu ở Công viên Địa chất toàn cầu thứ 2 của Race Jungle ra đời.